XIN CHO TÔI MỘT VÉ TRỞ VỀ VỚI TUỔI THƠ

Theo năm tháng trôi qua, nhiều người lập nghiệp ở Sài Gòn, thỉnh thoảng lại về thăm quê. Ấy vậy mà, mỗi khi trở về quê nhà, chỉ cần nhìn cánh đồng ruộng mênh mông, con sông dài, cây cầu tre thôi là lòng xao xuyến, thèm cái cảm giác an yên biết ngày nào, lại muốn trở về với cái tuổi thơ ngày xưa. Có lẽ vì cái chất quê đã thấm đậm trong mỗi người chúng ta...

Ôi tuổi thơ quả là tuyệt dịu mà người lớn ai cũng đôi lần có những giấc mơ về miền ký ức đã qua. Ước mơ để một lần được trở về với những ngày tháng tuổi thơ ấy…


Tuổi thơ tôi thật giản dị và đầm ấm biết bao! Hôm nay chợt nhận ra mình đã không còn trẻ nữa. Tuổi thơ đã đi qua thật nhanh nhưng đọng lại trong ký ức thật nhiều. Tôi vẫn cứ luôn muốn giữ mãi những kỷ niệm đẹp thời thơ ấu để đôi khi nhớ lại nó thấy lòng mình lâng lâng một cảm giác khó tả.

Tuổi học trò hồn nhiên thơ mộng với biết bao ký ức vui buồn của một thời cắp sách. Có lúc nào giữa dòng đời xuôi ngược bất chợt bạn tự hỏi “Tuổi học trò đã qua tự bao giờ? Tuổi thơ tôi đã qua tự bao giờ?”

Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo của một tỉnh miền Trung. Tuổi thơ tôi đi qua không phải là những ước mơ xa hoa như nhiều bạn bây giờ. Chúng tôi - những đứa học trò nghèo chỉ với một mong muốn duy nhất là được đến trường mỗi ngày mà không phải bận tâm với những nỗi lo vật chất.

Mỗi ngày trôi qua là một sự cố gắng. Một buổi đến lớp, một buổi mưu sinh để sẻ chia gánh nặng với bố mẹ. Có thể với bạn, hình ảnh một cậu bé tay xách thùng kem hay bịch bánh tráng đến sân trường để bán là cái gì đó thật khổ cực là đáng thương, nhưng với tôi đó là chuyện hết sức bình thường bởi tuổi học trò của tôi của bạn bè tôi cũng có những tháng ngày như thế.

Nhớ những buổi vừa học xong vội vã chạy về cùng đám bạn trong xóm lượm xe chai, lượm củi bán kiếm tiền mua sách vở. Nhớ những buổi chiều với chiếc xô lớn đến từng nhà để xin nước rác (đồ ăn thừa) để về mẹ nấu cho heo, để bố mẹ có thêm tiền trang trãi cho gia đình.

Nhớ những lúc cùng các bạn tìm một khoảng trống trước sân nhà vẽ lên những mơ ước. Vui lắm, ngây thơ lắm, đôi lúc nghĩ lại chợt mĩm cười và thấy tuổi thơ thật đẹp làm sao.

Ngày ấy, ngôi nhà mơ ước của một cậu bé như tôi rất đơn giản: ước mơ có một chiếc tivi để tôi xem chương trình những bông hoa nhỏ, hay để ba xem thời sự, hay cả nhà quây quần, hay là ước mơ bữa cơm với một đĩa thịt heo dọn ra ăn không bao giờ hết như trong truyền Thạch Sanh - Lý Thông, là những tiếng cười khi cả nhà quây quần bên nhau… Ôi chao, sao nhớ quá!

Còn nhớ nhiều lắm, nhớ những ngày hè nóng bức nhưng vẫn háo hức đến trường cùng đám bạn cùng lứa trong xóm, được học tập, vui chơi, bắn bi, câu cá, mơ ước và làm những gì mình muốn.

Nhớ những người bạn cùng lớp, nhớ những người đã từng bước qua cuộc đời với những vui buồn, kỷ niệm tuổi học trò. Nhớ cô giáo mới ra trường với nụ cười bao dung, hết lòng với lũ học trò nghèo với bao khó khăn phía trước…

Hôm nay bỗng dưng trong lòng thấy lạ. Bỗng chợt nhớ về miền ký ức tuổi thơ. Ai cũng đã từng trãi qua những chuỗi ngày đáng nhớ với biết bao nhiêu là kỷ niệm.

Với tôi hay với bạn có thể là một trong số hàng vạn vạn người may mắn được ông trời ban tặng cho một khoảng trời tuổi thơ với biết bao niềm vui chan chứa. Thời gian trôi qua nhưng ký ức về nó vẫn còn mãi. Hãy trân trọng và giữ gìn mãi bạn nhé!

Ôi tuổi thơ quả là tuyệt dịu mà người lớn ai cũng đôi lần có những giấc mơ về miền ký ức đã qua. Ước mơ để một lần được trở về với những ngày tháng tuổi thơ ấy…

Bạn cần thêm thông tin về Gạo Sạch?

Bài viết cùng danh mục:

Viết Bình luận